Tại Gia Linh FNG, chúng tôi luôn tin rằng: mỗi “cuộc chiến” nhỏ trong hành trình nuôi con đều ẩn chứa một cơ hội lớn để cha mẹ và con thấu hiểu nhau hơn. Đôi khi, chỉ cần ta chậm lại một nhịp… là đã có thể thấy một điều rất khác.
Như sáng hôm ấy, mẹ tất bật chuẩn bị cháo cho con. Con uể oải ngậm thìa, rồi nhăn mặt, rồi bật khóc. Mẹ sốt ruột, cáu gắt, buột miệng mắng: “Sao không chịu ăn?” “Mất thời gian quá!” “Trễ giờ học rồi còn bày vẽ!”
Và thế là — một buổi sáng bắt đầu bằng nước mắt. Giọt lệ con rơi. Giọng mẹ nghẹn lại. Cả hai đều buồn, mà chẳng ai kịp nói thành lời. Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy “một đứa trẻ bướng” và “một người mẹ mất kiên nhẫn”.
Nhưng khi mẹ dừng lại, thở chậm hơn một chút, lắng nghe kỹ hơn một chút — cô nhận ra: Con không phải người duy nhất cần thay đổi. Và đôi khi, chính người lớn cũng cần học lại cách yêu thương… từ những chuyện rất nhỏ.

Khi cha mẹ nghĩ: “Con không chịu ăn sáng” – Có thể ta đang bỏ lỡ điều gì đó sâu hơn
Trẻ nhỏ thực ra rất nhạy cảm và tinh tế hơn người lớn vẫn nghĩ. Có những buổi sáng, con không muốn ăn, nhưng không phải vì con “bướng” hay “khó chiều”. Chỉ là con chưa đủ vốn từ để nói với cha mẹ rằng:
– “Con vẫn còn buồn ngủ ạ.”
– “Hôm nay con không đói.”
– “Con không thích món này…”
Vì không nói được, con chọn cách khác: im lặng, quay mặt, khóc, hoặc mè nheo. Và trong lúc vội vã, người lớn lại dễ nóng ruột, giục giã, rồi kết luận rằng: con hư, con không chịu hợp tác.
Nhưng nếu chúng ta dừng lại một chút và lắng nghe thật kỹ, có thể ta sẽ nhận ra: không phải con sai.
Có thể chính người lớn – vì căng thẳng, vì gấp gáp, vì mong muốn mọi thứ diễn ra “đúng giờ” – đã vô tình khiến con cảm thấy áp lực.

Một bữa ăn sáng không suôn sẻ có thể bắt nguồn từ nhiều điều:
- Con ngủ muộn, dậy trễ, người còn mệt.
- Món ăn không hợp khẩu vị, không có lựa chọn.
- Không khí buổi sáng quá gấp gáp, tiếng giục giã vang lên trước cả lời hỏi han.
- Người lớn mệt mỏi, truyền cảm xúc tiêu cực sang con mà không hay biết.
Sự hợp tác của trẻ không đến từ việc bị ép buộc, mà đến từ cảm giác an toàn và được thấu hiểu. Khi con cảm nhận được sự dịu dàng, kiên nhẫn và yêu thương từ ba mẹ, con sẽ dễ dàng bước vào bữa ăn với tâm trạng thoải mái hơn. Và khi đó, bữa sáng không còn là “cuộc chiến” nữa – mà trở thành khoảnh khắc kết nối, để bắt đầu ngày mới bằng một chút yêu thương và rất nhiều bình yên.
Phía sau một đứa trẻ không chịu ăn sáng là điều gì?
Không phải lúc nào cũng là sự bướng bỉnh hay thói quen xấu. Đôi khi, điều đó chỉ đơn giản là con đang chưa sẵn sàng – về thể chất, cảm xúc hoặc tinh thần. Nếu cha mẹ chịu khó dừng lại một chút, lùi lại một bước để nhìn sâu hơn, có thể ta sẽ thấy một đứa trẻ… chỉ đang cần được thấu hiểu.
Hãy thử đặt mình vào vị trí của con. Bạn sẽ thấy…
- Con còn chưa tỉnh ngủ hẳn
Rất nhiều đứa trẻ bị đánh thức trong vội vàng. Ánh sáng vừa rọi vào mắt, đầu óc còn lơ mơ, tay chân chưa kịp duỗi thẳng, vậy mà đã nghe tiếng gọi ăn, tiếng giục đi học. Dạ dày khi ấy chưa hề hoạt động, cơ thể chưa thấy đói, chưa thấy thèm ăn. Việc ép con ăn ngay lúc này chẳng khác gì bắt người lớn ăn một tô phở nóng lúc vừa mở mắt, còn đang buồn ngủ và chưa muốn rời giường. Khó mà ngon miệng nổi.

- Con bị ép ăn trong tâm trạng lo lắng
Người lớn thì vội, nhưng trẻ nhỏ thì chưa hiểu hết được sự cấp bách của thời gian. Với con, mọi việc diễn ra nhanh quá. Mẹ giục “ăn nhanh lên”, bố hối “sắp muộn rồi”, con bị kéo vào nhịp sống mà mình chưa kịp bắt nhịp. Giữa lúc tiếng nói dồn dập, ánh mắt căng thẳng, con chỉ cảm thấy áp lực. Cảm giác ấy không giúp con ăn nhanh hơn, mà khiến con thêm sợ hãi, loay hoay và… không muốn ăn gì nữa.
- Con không được trao quyền lựa chọn
“Ăn món này đi, không thích cũng phải ăn.”
“Đừng kén cá chọn canh, mẹ đã nấu rồi.”
Những câu nói ấy tuy quen thuộc nhưng lại vô tình tước đi cảm giác được làm chủ của con. Với người lớn, đó có thể chỉ là một bữa ăn nhanh cho xong. Nhưng với trẻ nhỏ, việc được chọn món ăn, được hỏi ý kiến, được đưa ra quyết định dù nhỏ cũng góp phần nuôi dưỡng sự tự tin và cảm giác được tôn trọng. Khi con không có quyền gì trong chuyện ăn uống, việc không chịu ăn cũng có thể là cách con “lên tiếng” – bằng cách duy nhất con biết.
Vậy điều con thực sự cần là gì?
Không phải là thức ăn thật ngon, thật bổ – dù điều đó cũng rất quan trọng. Mà trước hết, con cần một không khí nhẹ nhàng để bắt đầu ngày mới. Một chút thời gian để thức dậy trọn vẹn. Một không gian ít căng thẳng hơn. Một cái gật đầu khi con nói “con không muốn ăn món này hôm nay”. Một ánh mắt dịu dàng của mẹ thay vì cái chau mày bực dọc.

Sự thay đổi bắt đầu từ đâu?
Không phải từ những lời quát mắng. Không phải từ những lần ép con ăn thêm một thìa cháo, dù con đã mím chặt môi và quay đi. Và càng không đến từ sự dọa nạt hay so sánh con với “những đứa trẻ khác”.
Sự thay đổi thực sự – bắt đầu từ chính người lớn. Từ cái nhìn thấu hiểu hơn, từ nhịp sống chậm lại một chút, và từ trái tim đủ lắng nghe con.
Thay vì vội vã hỏi con:
– “Sao con không chịu ăn?”
Cha mẹ hãy thử hỏi chính mình:
– “Mình đã giúp con sẵn sàng để ăn sáng chưa?”
Bởi vì phần lớn những “vấn đề” ở trẻ nhỏ – rốt cuộc lại là cơ hội để người lớn soi lại cách mình đồng hành cùng con.
Và đây là những điều giản dị mà bất kỳ cha mẹ nào cũng có thể thực hiện. Không cần điều gì lớn lao, chỉ cần bắt đầu từ những thay đổi nhỏ – bằng cả sự kiên nhẫn và yêu thương.
- Bắt đầu bằng một buổi sáng đủ thời gian và đủ bình tĩnh
Thức dậy sớm hơn 15–20 phút, chuẩn bị quần áo, cặp sách, thức ăn từ đêm hôm trước… không chỉ giúp cả nhà chủ động hơn mà còn tạo ra không gian yên ổn đầu ngày. Khi cha mẹ không còn vội vã, con cũng sẽ cảm thấy an toàn hơn. Một buổi sáng không tiếng giục, không tiếng thở dài – chính là món quà tinh thần đầu tiên bạn tặng cho con.
![]()
- Cho con không gian “tỉnh dậy” trọn vẹn
Trẻ nhỏ cần thời gian để bước vào ngày mới, giống như người lớn cần ly cà phê đầu ngày. Hãy để con rửa mặt, thay đồ, duỗi vai, hít thở – hoặc đơn giản chỉ là ngồi chơi ít phút trước bữa ăn. Việc không ép con ăn ngay khi vừa mở mắt không làm giảm chất lượng dinh dưỡng – mà còn giúp con tiếp nhận bữa sáng một cách nhẹ nhàng và tự nhiên hơn. - Tôn trọng cảm xúc và lựa chọn của con
Có những ngày con không đói, ăn ít – đó là điều hoàn toàn bình thường. Cơ thể trẻ nhỏ có cơ chế tự điều chỉnh khá tốt. Đừng lo lắng thái quá nếu một ngày con ăn ít hơn mọi ngày. Điều quan trọng là cả quá trình nuôi dưỡng phải cân bằng, không đặt áp lực quá lớn lên từng bữa ăn. Khi con được quyền lắng nghe cơ thể mình, con sẽ học cách yêu thương và chăm sóc bản thân một cách tự nhiên. - Khuyến khích trẻ tham gia chuẩn bị bữa sáng
Cho con tham gia lựa chọn thực đơn hoặc cùng mẹ/bố chuẩn bị đồ ăn sẽ giúp con cảm thấy mình có tiếng nói và thích thú hơn với bữa ăn. Điều này cũng tạo cơ hội để con học hỏi, phát triển kỹ năng và gắn kết tình cảm gia đình. - Biến bữa ăn thành khoảnh khắc yêu thương, không phải “nhiệm vụ”
Một câu hỏi ân cần như:
– “Hôm nay con thích ăn gì?”
– “Mẹ nấu món bánh rán con yêu nè, có muốn giúp mẹ không?”
– “Con ăn cùng bố mẹ cho vui nhé?”
Có thể khiến bữa sáng trở thành một cuộc gặp gỡ thân mật, thay vì một “trận chiến”. Khi trẻ cảm thấy được mời gọi, được lắng nghe, chúng sẽ dễ đón nhận hơn – không chỉ thức ăn, mà còn cả tình yêu của cha mẹ.

- Giữ thái độ tích cực, không dùng thức ăn làm phần thưởng hay phạt
Tránh dùng thức ăn ngon để “dụ dỗ” hay phạt con nếu không ăn, vì điều này có thể khiến trẻ hình thành mối quan hệ tiêu cực với thức ăn, gây áp lực và stress không cần thiết. Cha mẹ nên giữ bình tĩnh, khuyến khích con ăn tự nhiên để bữa ăn trở thành thời gian vui vẻ và yêu thương. - Tạo môi trường ăn uống vui vẻ, không gây áp lực
Tắt tivi, điện thoại và tránh gây áp lực hay tranh cãi khi ăn giúp con tập trung hơn vào mùi vị, màu sắc của thức ăn và cảm nhận được cảm giác đói no một cách tự nhiên, từ đó hình thành thói quen ăn uống lành mạnh. - Kiên nhẫn và nhất quán trong việc xây dựng thói quen ăn sáng lành mạnh
Việc thay đổi thói quen ăn uống của trẻ không thể diễn ra ngay lập tức. Vì vậy, cha mẹ cần kiên nhẫn và duy trì thái độ tích cực, tránh cáu giận hay la mắng, bởi những điều này chỉ khiến trẻ cảm thấy sợ hãi hoặc chống đối, làm quá trình thay đổi trở nên khó khăn hơn.
Khi cha mẹ thay đổi cách tiếp cận, mọi thứ sẽ dần thay đổi.
Con ăn ngon miệng hơn – không vì bị ép buộc, mà vì con thấy an toàn.
Cha mẹ nhẹ lòng hơn – không vì điều khiển được con, mà vì đã đồng hành cùng con bằng sự cảm thông.
Và những buổi sáng từng đầy căng thẳng – giờ đây, trở thành khoảng thời gian kết nối yêu thương giữa cả nhà.

Giá trị thật sự của một bữa sáng không nằm ở lượng thức ăn con ăn – mà nằm ở cảm xúc mà con nhận được
Giá trị thật sự của một bữa sáng không nằm ở số lượng thức ăn con ăn được, mà ở chính cảm xúc con cảm nhận trong khoảnh khắc ấy.
Một bữa sáng không có những giọt nước mắt, không gấp gáp hay căng thẳng. Một bữa sáng tràn đầy ánh mắt yêu thương, khi mẹ ngồi bên cạnh con, không vội vàng, không ép buộc, mà chỉ nhẹ nhàng lắng nghe và kiên nhẫn chờ đợi.
Chính những phút giây bình yên ấy là nền tảng xây dựng nên sự tin tưởng, sự gắn kết bền chặt giữa cha mẹ và con cái, và là bước khởi đầu cho một tuổi thơ khỏe mạnh, hạnh phúc.
Vì cha mẹ không chỉ là người nuôi ăn – mà còn là người nuôi dưỡng cảm xúc
Trẻ nhỏ không thể học được cách lắng nghe cơ thể hay quản lý cảm xúc nếu không nhận được sự thấu hiểu và tôn trọng từ người lớn. Nếu mỗi buổi sáng tràn ngập căng thẳng, mắng mỏ hay thúc giục, trẻ sẽ cảm thấy áp lực và khó khăn trong việc biểu đạt nhu cầu của mình.
Ngược lại, khi cha mẹ kiên nhẫn, dịu dàng và dành cho con sự quan tâm chân thành, trẻ sẽ dần biết lắng nghe bản thân, yêu thích bữa ăn và hợp tác một cách tự nhiên hơn. Đây chính là nền tảng vững chắc giúp con phát triển toàn diện cả về thể chất lẫn tinh thần.

Lời thì thầm gửi đến những người làm cha mẹ…
Nếu mỗi sáng bạn thấy lòng mỏi mệt vì con không chịu ăn, nếu bạn cảm thấy bản thân đang dần mất kiên nhẫn, cáu gắt hay giục giã con, hãy dành cho mình một phút để tạm dừng lại.
Khoảnh khắc đó không phải là để bạn tự trách móc hay cảm thấy thất vọng về chính mình.
Mà đó là cơ hội để bạn nhìn nhận lại, điều chỉnh cách yêu thương và kiên nhẫn với con hơn.
Bởi mỗi buổi sáng, khi bạn bắt đầu bằng sự nhẹ nhàng và thấu hiểu, bạn không chỉ trao cho con một bữa ăn bình yên mà còn xây dựng nền tảng vững chắc cho một mối liên kết sâu sắc giữa hai người — nơi mà yêu thương và niềm tin được vun đắp từng ngày.
Bữa sáng không phải là bài kiểm tra sự ngoan ngoãn.
Bữa sáng là món quà đầu ngày.
Và nếu trao tặng bằng yêu thương – nó sẽ đủ đầy, dù con chỉ ăn một nửa.
Nguồn: Tổng hợp







